"In October, 2017, former Pham Ngu Lao House street-boy To Thanh Trung, a.k.a., Bi, now a successful farmer, came to visit us in NYC - five decades after he first joined our Shoeshine Boys Project [1968-76] in Saigon. Bi travelled upstate to visit some farms, including environmentally-conscious developer Douglas Durst's McEnroe organic farm and Bijan Mahmoodi's "Circle Museum" sculpture park en route [see photos]. Bi dropped in on my daughter & her family, including granddaughter Anina whom he taught a Vietnamese "Yo!" dinner cheer to. Later, Bi went on to CA and back to VN. While in Los Angeles Bi donated one-thousand-dollars to Loose Cannons,Inc. for our work on Agent Orange.Bi's incredible life story is chronicled below."
- Dick Hughes [11/07/18] Anina: "Yo!"
Farmer Bi's Life Story
English Translation:
Dear Quang,
I plan to visit New York on October 12 and will come to my son-in-laws family at California on October 18. Afterwards, I will visit Minh Ha. We can arrange to meet up in either Los Angeles or somewhere in California.
Dick told me to provide a brief self-introduction & have it translated into English. A summary that I can think of right now:
My name is To Thanh Trung (nickname Bi), born in 1953.
My father moved to get enlisted in the North when I was one year old (1954). My mom brought me to Ben Tre, where I lived until I was six (1959). She then sent me to my grandparents in Dong Thap province who would raise me and put me to school, while she got remarried. When I turned 8, mom came back to my grandparents house to take me with her and her husband. Being a construction worker, my stepfather travelled very often (to Saigon, Vinh Long, Tra Vinhâ The entire family followed him anywhere he went, so my studies got disrupted. I only finished the first semester of fourth grade.
When I was 11, I returned to Ben Tre. The family wasn't doing well so I gave up schooling to work as a house servant and take care of my 3 younger siblings. When I turned 12 (1965), my family came to Saigon and I continued to work like that. One year later, my mom passed away. I escaped the house and officially became a "bui doi." I sold newspapers, shone shoes at Tu Do Street (Dong Khoi), Nguyen Hue, Le Loi, Le Thanh Tonâ I did shoeshining during the day while sleeping on the street at night, and got caught by the police many times (more than 40 times). I was also taken to the relief camps twice.
At 16 (1969), I moved to 195 Pham Ngu Lao (as part of Shoeshine Boys Project - humanitarian program helping street children). This turned out to be my true family at those early years. Another "bui doi" friend took me to a jewelry carving class, so I studied during the day, worked at night, and went back to Pham Ngu Lao to sleep and hang out with other brothers and friends (especially Dick).
At 18, I got enlisted in Saigon and whenever I had time off, I always came back to Pham Ngu Lao family. By the end of the war in 1975, I already had a family with a 1 year old daughter. I stayed with my wifes family and made a living by selling secondhand stuff. In October 1975, I was forced into a reeducation program for having sold bicycles illegally and remained in prison until July 31, 1977. In October 1977, I reunited with my dad. In November 1977, dad sent me to a school in Tien Giang pro-vince. I graduated from high school in May 1980, got into the University of Agriculture in July 1980, graduated in May 1985, went to work in a state-owned seed company in July 1985, and resigned in January 1993. From January 1993 to July 1997, I worked as a farmer because I was unable to obtain a business license. In August 1997, I opened a seed manufacturing company in Binh Duong province. In October 2002, I officially founded Trung Nong company in Ho Chi Minh city, which has been in operation until today. To date, Trung Nong is a member of the Asia and Pacific Seed Association (APSA) and the Vietnam Seed Trade Association (VSA).
Too winding and complicated, right? Let me know of any suggestions & I will be happy to discuss further. Em Bi
============ Vietnamese Original:
Anh Quang thân mến,
Tôi dự định sẽ đến New York vào ngày 12 tháng 10 và sẽ đến gia đình con rể em tại California vào ngày 18 tháng 10. Sau đó, tôi sẽ đến thăm Minh Hà. Chúng ta có thể sắp xếp để gặp nhau ở Los Angeles hoặc một nơi nào đó ở California.
Dick bảo tôi cung cấp một bản giới thiệu ngắn gọn về bản thân và dịch sang tiếng Anh. Một bản tóm tắt mà tôi có thể nghĩ ra ngay bây giờ:
Tôi tên là Tô Thành Trung (biệt danh Bi), sinh năm 1953.
Bố tôi chuyển đến miền Bắc để nhập ngũ khi tôi mới một tuổi (năm 1954). Mẹ tôi đưa tôi về Bến Tre, nơi tôi sống cho đến khi tôi sáu tuổi (năm 1959). Sau đó, bà gửi tôi đến ông bà ngoại ở tỉnh Đồng Tháp, những người sẽ nuôi tôi và cho tôi đi học, trong khi bà tái hôn. Khi tôi lên 8 tuổi, mẹ tôi trở về nhà ông bà ngoại để đưa tôi đi cùng bà và chồng bà. Là một công nhân xây dựng, cha dượng tôi thường xuyên đi công tác (Sài Gòn, Vĩnh Long, Trà Vinh). Cả gia đình đi theo ông đến bất cứ nơi nào ông đến, vì vậy việc học của tôi bị gián đoạn. Tôi chỉ học hết học kỳ đầu tiên của lớp bốn.
Năm 11 tuổi, tôi trở về Bến Tre. Gia đình không khá giả nên tôi bỏ học để đi làm giúp việc nhà và chăm sóc 3 đứa em nhỏ. Khi tôi 12 tuổi (năm 1965), gia đình tôi vào Sài Gòn và tôi tiếp tục làm việc như vậy. Một năm sau, mẹ tôi mất. Tôi trốn khỏi nhà và chính thức trở thành "bụi đời". Tôi bán báo, đánh giày ở đường Tự Do (Đồng Khởi), Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Lê Thánh Tônâ. Tôi đánh giày vào ban ngày và ngủ ngoài đường vào ban đêm, và bị cảnh sát bắt nhiều lần (hơn 40 lần). Tôi cũng bị đưa đến trại cứu trợ hai lần.
Năm 16 tuổi (năm 1969), tôi chuyển đến 195 Phạm Ngũ Lão (là một phần của Dự án đánh giày dành cho thiếu niên - chương trình nhân đạo giúp đỡ trẻ em đường phố). Đây hóa ra là gia đình thực sự của tôi trong những năm đầu đời. Một người bạn "bui đôi" khác đã đưa tôi đến lớp học chạm khắc trang sức, vì vậy tôi học vào ban ngày, làm việc vào ban đêm và trở về Phạm Ngũ Lão để ngủ và chơi với những người anh em và bạn bè khác (đặc biệt là Dick).
Năm 18 tuổi, tôi nhập ngũ ở Sài Gòn và bất cứ khi nào có thời gian rảnh, tôi luôn trở về với gia đình Phạm Ngũ Lão. Đến cuối chiến tranh năm 1975, tôi đã có gia đình với một cô con gái 1 tuổi. Tôi ở với gia đình vợ và kiếm sống bằng nghề bán đồ cũ. Vào tháng 10 năm 1975, tôi bị buộc phải tham gia chương trình cải tạo vì đã bán xe đạp bất hợp pháp và ở trong tù cho đến ngày 31 tháng 7 năm 1977. Vào tháng 10 năm 1977, tôi đoàn tụ với bố. Vào tháng 11 năm 1977, bố gửi tôi đến một trường học ở tỉnh Tiền Giang. Tôi tốt nghiệp phổ thông trung học vào tháng 5 năm 1980, vào Đại học Nông nghiệp vào tháng 7 năm 1980, tốt nghiệp vào tháng 5 năm 1985, đi làm tại một công ty giống cây trồng nhà nước vào tháng 7 năm 1985 và nghỉ việc vào tháng 1 năm 1993. Từ tháng 1 năm 1993 đến tháng 7 năm 1997, tôi làm nông dân vì không xin được giấy phép kinh doanh. Tháng 8 năm 1997, tôi mở một công ty sản xuất giống cây trồng tại tỉnh Bình Dương. Tháng 10 năm 2002, tôi chính thức thành lập công ty Trung Nông tại thành phố Hồ Chí Minh và hoạt động cho đến nay. Đến nay, Trung Nông là thành viên của Hiệp hội Giống cây trồng Châu Á - Thái Bình Dương (APSA) và Hiệp hội Thương mại Giống cây trồng Việt Nam (VSA).
Quá quanh co và phức tạp phải không? Hãy cho tôi biết bất kỳ gợi ý nào và tôi sẽ rất vui khi được thảo luận thêm.